Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Bài Làm Văn Hay Của NGUYỄN NGỌC TRÂM ANH

Đề: Dòng sông kỉ niệm

Chiều. Bầu trời ảm đạm, xám xịt, những áng mây bập bềnh trôi trên hàng cây bạch đàng trước ngõ.Cơn mưa phùng nhẹ nhàng lượn lờ trên mặt sông. Mưa dễ xô về làm cho mình nhớ về những kỉ niệm. Vì có những kỉ niệm sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Nằm bên cạnh triền đê cao là dòng sông yêu dấu.Dòng sông đẹp mơ màng với hàng dừa nước ôm sát bở xanh thẳm, với những cây bần hoa đỏ, hoa hồng lung linh mặt nước.
Tuổi mười lăm tôi và bạn còn mê tít những trò chơi trên sông. Những câu chuyện của chúng tôi luôn có mặt những dòng sông, bến nước.Cuộc đời tôi nghĩ sẽ gắn với sông nước, ghe thuyền. Ấy vậy mà khi quen bạn, tôi mới phát hiện ra dòng sông quê mình thật là thơ mộng, êm đềm. Tôi thích cái cảm giác ngồi trên chiếc ghe nhỏ bơi dọc theo bờ sông, nhe tiếng những con sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào mạn ghe.thích hái những bông hoa bần, xé từng cánh ra rãi trên mặt nước, cho những cánh hoa nhỏ bé tô hồng cả mặt sông. Và tôi còn thích tấm sông cứ mỗi lần về bảo với mẹ tằng “ con tắm sông đó mẹ!” mẹ vuốt tóc và mắng: “cái con bé này ham vui, không biết bơi mà bày đặc, xưa nay có bao giờ tắm sông đâu, ngộ nhỡ có gì thì sao, thiệt là tình con với cái ” nghe mẹ mắng mà tôi cứ cười bẽn lẽn “ con lớn rồi mà mẹ” Rồi thì đâu cứ vào đấy! …
Bạn cũng biết tắm sông và đương nhiên bạn cũng biết bơi mà thặm chí còn bơi giỏi. Tôi thích bơi lắm ! nhưng không dám nhờ bạn dạy vì … mình là con gái mà! Thế nên cứ lúc nào rỗi là tôi lại học bơi. Đằm mình dưới dòng nước mát, tôi thả hồn cho mẹ nước ôm chặt , nâng đỡ tôi. Bì bõm mãi mà tôi vẵn cứ … dậm chân tại chỗ. Tôi ức lắm! quyết tâm học bơi cho thật giỏi đễ một ngày bơi thi với bạn.
Là con gái nhưng tôi nghịch ghê lắm! Bày ra đủ trò để trêu bạn. Một lần, tan trường về, đã xế chiều, tôi và bạn lững thững sóng đôi về nhà. Tôi đùa, dọa sẽ đẩy bạn ngã xuống sông, bạn cười tỏ vẽ thách thức. Về đến một chiếc cầu bắc ngang con kênh nhỏ tôi làm động tác giả vờ đầy bạn xuống sông bất ngờ bạn xô tôi lao xuống dòng nước mênh mông (tất nhiên bạn xô rất nhẹ, chủ yếu là tôi cố tình nhào xuống sông). Sau cư ngã mạnh rồi mất hút, mặt sông trở lại vẻ phẳng lặng. Vốn bị lừa nhiều lần nên lúc này không thấy tôi nổi lên bạn vẫn bình thản ngồi trên cầu.
Thôi ! anh lên đây đi! Mình hỗng dễ lừa nữa đâu!
2 phút sau ! Tôi vẫn chưa xuất hiện, bạn bắt đầu mất bình tĩnh, nóng ran trong người
Anh lên đây đi, mình không đùa nữa đâu đó!
Bạn lo sợ, bối rối, vội vã tháo cặp vứt 1 bên, bạn nhảy xuống sông, bơi khắp nơi để tìm tôi. Mỗi lần lặn xuống, nổi lên mát bạn đỏ hoe, không biết là đỏ vì nước sông hay là nước mắt ? Lúc này , từ bờ sông tôi thản nhiên bước lên cầu.
P , anh đây nè ! Bạn bị lừa nữa rồi! Bạn bước lên bờ, chạy thẳng đến ôm chầm lấy tôi. Bạn khóc, Bạn cố ghì chặt tôi vào người như sợ tôi biến mất , chợt tôi thấy lòng mình se lại.
Đột nhiên một ngày kia bạn ấy trở nên xa lạ với tôi, bạn tránh mặt tôi, không thèm nhìn tôi , bạn lạnh nhạt vô cùng … Bạn không còn là của tôi nữa mà là của riêng ai đó nên bạn mới như thế . Bạn đã quên hết những gì của kỉ niệm. Sau dễ quên đến thế? Nhớ bạn, tôi lại bước đến dọc bờ đê, ngắm dòng sông và lén nhìn bạn thẫn thờ “có một dòng sông chảy giữa tôi và bạn nhưng bây giờ dòng sông kia chỉ lặng chảy vào tim tôi một cách âm thầm”
                                                            Nguyễn Ngọc Trâm Anh

1 nhận xét:

  1. Cám ơn cô Hoa!
    Những bài đăng như thế này teen 11a2 thích lắm, vì được tham khảo cách viết văn, và tiếp cận bài văn hay.

    Trả lờiXóa